Read Aloud the Text Content
This audio was created by Woord's Text to Speech service by content creators from all around the world.
Text Content or SSML code:
Lúc bấy giờ nơi đây là một miền đất hoang vu vô cùng bí hiểm, chưa hề biết đến dấu chân người. Núi non điệp điệp, thác lũ ào ào; gió, như hồn ma, rú lên từng hồi ghê rợn giữa muôn trùng bát ngát. Cọp ngồi chồm hổm thở phì phò dưới rặng cây, rắn lê la trườn mình trên cỏ dại, voi từng đàn nối đuôi nhau lầm lừ trong lặng im. Hoang dã bao trùm cảnh vật. Một vài bộ lạc thiểu số đã dựng chòi dưới chân núi xa xa, nhưng hình thù quái dị của thổ dân trần trụi đứng lom khom với trên vai một cái gùi, chỉ càng tăng thêm vẻ man rợ đến rợn người. Lúc bấy giờ là vào thời khoảng 1890-1894 và nơi đây là miền rừng núi dọc dãy Trường Sơn từ phía Bắc Nam Kỳ đến phía Nam Trung Kỳ và Hạ Lào. Dãy Trường Sơn đó, quê ta, nơi đã từng ghi dấu lẫy lừng bao chiến công gian khổ, cũng là nơi lúc bấy giờ, sức quyến rũ đã thu hút lại, đã mời gọi đến một danh nhân từ phương trời xa thẳm, mà sau này mãi mãi muôn đời tên tuổi gắn liền với địa danh thơ mộng hàng đầu của Việt Nam: cao nguyên Lâm Viên. Và tên ngườ a lết xăng dét sin Vâng, a lết xăng dét sin. chính là người đã khám phá ra, đã tạo dựng nên thành phố Đà Lạt, đệ nhất thắng cảnh của Việt Nam Cộng Hòa. Vốn gốc - Đó đó, người vừa mới đi ngang qua đó, trong bộ áo chùng thâm, đó là cha Lê Văn Lý, linh mục Lê Văn Lý, Viện Trưởng Viện Đại Học Đà Lạt. Kìa, bà cụ đang băng qua đường, tóc cắt ngắn màu bạch kim đó là bà vợ một ông Chánh án, bà chưa già đâu, nhưng tóc sớm bạc đó thôi. Bà dắt tay một cô gái... một người đẹp nhỏ nhắn thanh thanh sau lưng bà, đó là vợ Ngô Tôn Long - Ngô Tôn Long, toa biết, dạy Triết ở Trần Hưng Đạo. Và đây này! “Bà Kiệt” nhìn kia, Đây mới là người đẹp nhất thành phố... Người mặc jupe da, áo dạ màu đỏ gụ, người có cái bớt đen to giống như nốt ruồi bự, đó là một nàng Tôn Nữ, Tôn Nữ Quỳnh Hà, dân trường Tây... 3 - A, Quỳnh Hà! Em biết chị ấy, để em ra kêu chị vô đây chơi. Nhưng chị leo lên xe jeep rồi, xe nổ máy rồi. Chắc bà Hà lên đây ăn Tết đó chớ, em nghe nói chị ấy lấy chồng đại tá và bỏ Đà Lạt về Sài Gòn hay lục tỉnh chi rồi mà. - Này Kiệt! Người mới bước vô đó, hai ba người mới bước vào đó, là mấy tay trẻ dạy học có tiếng ở vùng này, mấy ảnh đang chủ trương nhà sách Nhân Văn ở dốc Duy Tân, nhà sách có uy tín đáng kể ở đây. Tôi đứng lên để bắt tay ba anh Nguyễn Duy Diệm, Nguyễn Minh Diễm và Nguyễn Quang Tuyến, và giới thiệu cho Kiệt. Quyên reo lên: -A, em biết. Em có nghe tiếng ba ông ấy, em có nghe mấy đứa em khoe là đang học luyện thi với mấy ảnh, tại trường chi đó em quên tên mất rồi, trường chi mà hay luyện thi đều đều đây nè, có ông Nghiên ông Ấu dạy ở đó nữa... à, trường Văn Học, ở đầu đường Hoàng Diệu, gần trường Việt Anh của ông Lê Phỉ đó, phải không anh? - Phải, đó là trường Văn Học của ông Chử Bá Anh. Ba anh giáo sư Triết đến ngồi một bàn gần cửa ra vào. Vợ Kiệt sực nhớ ra điều gì , lại bảo: - Còn cái trường Trần Hưng Đạo mà ở đó bà Nguyễn Thị Hoàng viết Vòng Tay Học Trò ở đâu anh, thế nào anh cũng đưa em đến cho biết, à nha. Liền lúc đó một bà còn trẻ đi ngang qua, ghé vào hàng tơ lụa của bà trung tá Tài, ngay trước mặt. Chuỗi hột đen nổi bật trên nền áo màu lục, tuy không trông rõ mặt nhưng dáng dấp đã rõ là một giai nhân, yểu điệu một cách Á Đông chứ không Tây Phương với dáng đi nhảy nhót như cô Quỳnh Hà. - Ai mà đẹp vậy, anh Khanh? Bà này, để nghĩ coi... Phải rồi, đó là vợ của ông Phúc, cũng dạy học ở Trần Hưng Đạo hay Bùi Thị Xuân gì đó, em gái của Khiết đấy, anh Kiệt biết mà. - Ô hay, vui quá, anh hả. Hai ba người đẹp đi qua đây sáng nay đều lấy chồng dạy học cả. Nghe nói bà Ngô Đình Long cũng ở Đà Lạt phải không anh, bà là một người đẹp của xứ Huế em đó. - Ôi, “mỹ nhân tự cổ như danh tướng!” Danh tướng đâu có sắp hàng ngang qua đây hết một sáng hôm nay, tôi thấy ai thì chỉ cho Quyên biết vậy thôi, để bù lại cái công đi “xem” Đà Lạt. Người đẹp còn nhiều lắm, người không xấu mà tự xưng là xấu cũng có, như tác giả Em Là Gái Trời Bắt Xấu, cũng là dân Đà Lạt này. À...đây này, Kiệt ơi! Đây cũng là một người mọi người biết tên biết tuổi nữa đây. Hai ông bà thấy chưa, cái ông khoác áo măng tô dạ màu xám, có ngậm píp nơi miệng đó, đó là luật sư Dương Trung Tín. Kiệt nheo mắt nhìn theo người đàn ông đã vừa rẽ qua phía tay phải, dụi ngấm tàn thuốc nơi cái dĩa, cái môi dưới bĩu ra như chế diễu: - Lần này thì chắc chắn là ông lầm rồi, ông Khanh ơi! Luật sư Dương Trung Tín đâu còn trên cõi đời này nữa. Tôi ở Sài Gòn đã nghe tin ổng bị bọn cướp vào nhà bắn gục từ năm ngoái năm kia cơ mà. Nghe nói vì ông Tín có võ, chống cự lại mấy tên cướp nên bị chúng thanh toán. Hồi đó đám tang ổng lớn lắm mà... Còn cái người đẹp nhất Đà Lạt, để tôi nói ông nghe, là một cô nữ sinh Bùi Thị Xuân tên là Liễu kia! Hình như là fiancée của ông Tuyến hồi nãy đó! Tôi ở Sài Gòn mà biết hơn ông, thấy chưa? Nhưng thôi, mình đi, Khanh hè. Uống có ba ly cà phê mà ngồi đây lâu quá, kỳ thấy mồ! Vợ Kiệt khoác áo lạnh ra ngoài chiếc áo dài đẹp, rồi lại như sực nhớ ra, bảo chồng: - Anh nì! Bữa qua em đi làm tóc ở tiệm Tường Lan đằng kia, có gặp cô Thân Thị Hồng, em đã hứa tụi mình sẽ tới thăm cô rồi đó nghen. Anh nhớ đưa em đi. - Trước khi vào chợ lầu trên, Kiệt đòi tôi đưa đến một tiệm chụp hình gần nhất để chụp dăm pô kỷ niệm, với tôi nữa. “Cậu có máy ảnh, vào tiệm làm gì”. “Không, phải có hình tốt để kỷ niệm lâu dài, ông quên là voyage de noces của tụi này à?” Chúng tôi vào tiệm Hồng Châu, nằm phía tay trái chợ. Lát sau, nơi cái góc quẹo của nền thang xi măng hẹp từ lầu chợ trên dẫn xuống chợ dưới, chúng tôi đụng đầu với một chị mặc áo bà ba tay xách cái lồng gà hối hả đi lên.