Read Aloud the Text Content
This audio was created by Woord's Text to Speech service by content creators from all around the world.
Text Content or SSML code:
CON TRAI NGƯỜI GÁC CỔNG - Ngày ấy, có một nhà quý tộc ở trên gác, người gác cổng ở dưới tầng hầm. Hai gia đình sống rất xa cách nhau, trước hết là vì tầng dưới nhà ngăn biệt họ, sau nữa là do sự khác nhau về đẳng cấp. - Nhưng họ cùng sống dưới một mái nhà . Nhà quý tộc có một cô con gái tuyệt đẹp tên là Emily. Còn nhà gác cổng thì sinh được một cậu bé đáng yêu nhất trên đời. Họ đặt tên cậu là Giooc. Hai đứa bé cùng nhau lớn lên dưới bóng cây hoa dạ hợp. - Thằng nhóc kia, có thể được chơi đùa trước mặt tiểu thư để mua vui cho cô, nhưng không được động vào cô bé đấy. Rõ chưa? - Cánh hồng của ta ơi, con sinh ra là để sánh vai với một hoàng tử. - Thời gian trôi qua, hai đứa trẻ lớn lên. - Giooc mê vẽ lắm. Nom những ngón tay nhỏ nhắn của cậu sai khiến cái bút chì thì thật là tuyệt khéo. - Cậu đem những bức tranh đầu tiên tặng cho Emily. - Nếu cậu chỉ vẽ những bức tranh đen trắng thế này thì thật tiếc. - Cậu hãy dùng hộp chì màu này để tô tranh vẽ của cậu cho rực rỡ. - Tớ không thể nhận những thứ không phải của mình. - Cậu nhận đi. Đổi lại cậu vẽ thật nhiều tranh tặng tớ nhé. - Thế thì được. Tớ sẽ tặng cậu những bức tranh đẹp nhất. - Thế là Giooc bắt đầu vẽ những lâu đài cổ kính, với những ngọn tháp nóc tròn, trông như những quả bí khổng lồ vàng rực dưới ánh mặt trời. - Vẫn chưa đẹp… vẫn chưa đẹp. - Cậu lo vẽ thật đẹp đi. Nếu cậu còn tặng tớ những bức tranh không đẹp thì tớ sẽ xé đi đấy, biết chưa? - Emily trêu Giooc thế thôi chứ thực ra cô đã đưa những bức vẽ của cậu cho một vị bá tước già, là giáo sư của viện hàn lâm hoàng gia xem. Ngài vội vàng đi xuống tầng hầm để được gặp Giooc. - Cậu bạn bé nhỏ của ta ơi, ta đã xem tranh cậu vẽ. Nhưng ngay từ hôm nay trở đi, cậu có thể đến chỗ ta học vẽ để lần sau cậu có thể vẽ khá hơn. - Ôi! Thật không ạ? - Ở viện hàn lâm, Giooc học hành chăm chỉ hơn tất cả mọi người ở đó. Và ông cử cậu ra nước ngoài học. - Tạm biệt Giooc. Tớ biết là cậu rất tài giỏi mà. Đi rồi hãy trở về nhé! - Bức tranh đẹp nhất tớ vẫn chưa vẽ xong. Hẹn cậu ngày trở về tớ sẽ tặng nó cho cậu, Emily nhé! - Ở nước ngoài, Giooc học tập rất chăm chỉ và tiến bộ rất nhanh. Mỗi tháng Giooc đều nhận được một lá thư của mẹ nhưng mang nét chữ của Emily. Bức thư nào cũng như ánh nắng nồng nàn sưởi ấm lòng cậu, nhưng bức thư hôm nay lại như dìm cậu vào bóng đêm dày đặc. - Đó là bức thư báo cho Gioóc biết tin cha cậu đã mất. Mẹ dặn cậu hãy yên tâm học tập vì đã có Emily thay cậu lo hậu sự cho cha và chăm sóc mẹ. Giooc tự hứa sẽ học chăm hơn nữa để được về nhà bên mẹ sớm ngày nào hay ngày ấy. - Rồi cuối cùng cũng đến ngày Giooc học thành tài và trở về. - Con về rồi! Cuối cùng con cũng về với mẹ rồi. - Mẹ yêu quý của con, mẹ già đi nhiều quá! - Cô Emily, tôi hết sức cảm ơn cô về lòng hảo tâm của cô đối với mẹ của tôi. - Đây là bức tranh đẹp nhất. Tôi xin tặng cho Emily. Chỗ này để Êmily ngủ. Chỗ này, cô học nhảy. Đây là chỗ cô chơi đàn… - Thế chỗ của anh ở đâu? - Tôi ư? - Anh ở chỗ này, chỗ này nữa, chỗ này nữa… Em ở đâu thì anh ở đó, được không?