Read Aloud the Text Content
This audio was created by Woord's Text to Speech service by content creators from all around the world.
Text Content or SSML code:
Khoa học khí hậu bao gồm rất nhiều thứ khác nhau. Chúng ta thường nghĩ nó chỉ đơn thuần là việc nghiên cứu những hiện tượng thời tiết, khí hậu, hoặc cách thức hoạt động của sự nóng lên toàn cầu. Điều đó không sai, nhưng chưa hoàn toàn chính xác. Để hiểu được toàn bộ vấn đề biến đổi khí hậu đòi hỏi sự phối hợp của nhiều lĩnh vực học thuật khác nhau. Các nhà sử học và nhân chủng học có thể tìm hiểu sự thay đổi của khí hậu trái đất đã dẫn đến sự di cư của con người như thế nào. Các nhà chính trị học và kinh tế học làm việc cùng nhau để nghiên cứu tác động của các chính sách ứng phó biến đổi khí hậu khác nhau. Các nhà khoa học tự nhiên từ mọi lĩnh vực: khoa học môi trường, sinh học, hóa học, hải dương học, khí tượng học, tất cả đều cố gắng nâng cao hiểu biết của chúng ta về cách trái đất hoạt động và nó đang thay đổi như thế nào. Tất cả đều cống hiến cho kiến thức của nhân loại về quả địa cầu xanh lơ, mái nhà chung của chúng ta. Viện Hải dương học Scripps được thành lập vào năm 1903 bởi một nhóm các nhà động vật học từ Đại học California tại Berkeley. Năm 1957, giám đốc Viện Hải dương học Scripps, Roger Revelle, đã công bố rằng “con người hiện đang thực hiện một thí nghiệm địa vật lý quy mô lớn chưa từng xảy ra trong quá khứ cũng như không thể tái tạo lại trong tương lai”. Với câu nói này, Revelle thừa nhận rằng biến đổi khí hậu không chỉ đang diễn ra mà chính các hoạt động của con người đang tạo ra những thay đổi cơ bản đó. Tại đây, một nhà khoa học lừng danh khác tên Charles David Keeling, đã phát minh ra phương pháp đo mức độ carbon dioxide trong không khí mà sau này được gọi là Đường cong Keeling. Nhờ công lao của những nhà khoa học vĩ đại này, Viện Hải dương học Scripps đã trở thành cơ quan nghiên cứu hải dương học hàng đầu trên thế giới. Bây giờ, chúng ta sẽ thảo luận sâu hơn về nghiên cứu của Charles Keeling về nồng độ carbon dioxide trong khí quyển. Đường cong Keeling thể hiện đo đạc hàng ngày về nồng độ carbon dioxide trong bầu khí quyển của trái đất được lấy từ Đài quan sát Mauna Loa ở Hawaii. Năm 1956, Charles Keeling là một trong nhiều nhà khoa học nghi ngờ về lượng khí thải CO2 trong bầu khí quyển do việc đốt nhiên liệu hóa thạch gia tăng. Khi xã hội loài người càng phát triển, lượng khí thải của chúng ta cũng tăng theo, dẫn đến đường cong đi lên mà chúng ta thấy ngày nay. Đường cong Keeling có ý nghĩa quan trọng vì nó không chỉ thể hiện sự ảnh hưởng của con người đến nồng độ carbon dioxide trong quá khứ, mà còn cho chúng ta thấy những gì chúng ta phải làm để ngăn chặn sự tăng lên theo cấp số nhân của đường cong trong tương lai. Tuy nhiên, nhìn biểu đồ này, bạn cũng có thể tò mò về sự lên xuống của nó, và đặt câu hỏi tại sao có những giai đoạn mà nồng độ CO2 lại giảm. Điều này là do nhiều yếu tố khác nhau, nhưng một yếu tố quan trọng là quá trình hô hấp-quang hợp tự nhiên của Trái Đất. Quá trình quang hợp lấy đi CO2 còn quá trình hô hấp tạo ra CO2 trong khí quyển, nhưng tỷ lệ giữa hai quá trình này lại thay đổi theo tháng, đặc biệt ở Bắc Bán Cầu. Vào mùa xuân-hè khi cây đón nhận nhiều nắng, quá trình quang hợp diễn ra tích cực khiến nồng độ CO2 trong khí quyển đi xuống. Ngược lại, vào mùa thu-đông, quá trình quang hợp diễn ra ít hơn, và quá trình hô hấp tiếp tục tạo ra CO2 khiến nồng độ CO2 trong khí quyển đi lên. Đây là sự dao động tự nhiên trong một năm. Tuy nhiên, nếu tính trung bình nồng độ CO2 mỗi năm, ta có thể thấy sự gia tăng rõ rệt được thể hiện qua hướng dốc lên của đường cong Keeling. Đến đây, các bạn có thể tự hói - hay lắm, nhưng tất cả nghiên cứu này đã được thực hiện cách đây 3 thập kỷ rồi. Vậy thi bây giờ còn gì mới cho chúng mình nghiên cứu đâu?!? Còn nhiều lắm đấy các bạn ạ! Hiện có hàng nghìn nhà khoa học khắp nơi trên thế giới đang dốc hết sức lực để trả lời những câu hỏi về cơ chế và ảnh hưởng của BĐKH. Ví dụ như Sally này. Sally không phải là con người, cô ấy là một chiếc thuyền ngao du khắp thể giới để trả lời những câu hỏi về khoa học, trong đó có những câu hỏi về BĐKH. Còn đây là mình, Anthony. Có những hôm mình phải thức đến 4:30 sáng để chạy nốt thí nghiệm trong phòng lab, hoặc đi bộ 2 dặm để thử nghiệm robot lấy mẫu nước ở cảng. Nhưng mình rất đam mê công việc nghiên cứu này. Thông thường, chúng ta nghĩ rằng nghiên cứu luôn phải mang tính đột phá thì mới có giá trị. Nhưng trong thực tế, nghiên cứu khoa học diễn ra theo từng bước nhỏ, khi các nhà khoa học hàng ngày bỏ công sức ghép từng mảnh ghép nhỏ để trả lời một câu hỏi lớn hơn. Những nghiên cứu đoạt giải Nobel không diễn ra trong một sớm một chiều, mà thay vào đó được xây dựng dựa trên nhiều thập kỷ nghiên cứu để hoàn thành những mảnh ghép nhỏ. Khoa học không phải lúc nào cũng xảy ra trong phòng thí nghiệm với áo lab trắng và ống thuỷ tinh. Nó có thể xảy ra ngay tại nhà bạn! Hãy thử thực hiện các phép đo nhiệt độ trong một vài tháng và vẽ biểu đồ dữ liệu của bạn theo thời gian. Hoặc đo lượng mưa bằng một ống nhựa mỗi khi trời mưa. Hoặc ngay cả khi bạn không quan tâm đến khoa học khí hậu, bạn có thể thử nghiên cứu xem cộng đồng địa phương của bạn đang làm gì để chống lại biến đổi khí hậu. Thậm chí bạn có thể bắt đầu trồng một khu vườn cộng đồng của riêng mình, hoặc thành lập một câu lạc bộ trường học để giúp giáo dục những người trẻ khác về biến đổi khí hậu, giống như những gì chúng ta đang làm ở đây! Dù bạn quan tâm đến điều gì, tất cả chúng ta đều có vai trò trong việc định hình thế giới chúng ta đang sống và thế giới mà con cái chúng ta sẽ sống trong đó.